Tự nhiên có ý định ghi lại những mẩu chuyện vặt của mấy mụ móng sồn trung niên.
Chuyện thứ nhất. Ngày…tháng…năm… Nhóm đại học Tài chính kế toán năm đó gồm 6 đứa con gái ngồi chung bàn trong giảng đường, mỗi đứa một quê : Hà Nội, Hưng Yên, Nam Định, Bắc Giang, Thanh Hóa, Hải Dương. Từ giờ trong câu chuyện kể xin được gọi tên quê thay vì tên người. Lúc còn ngồi mài đít trên giảng đường đại học, chị Bắc Giang và chị Thanh Hóa đã nghĩ ra trò đóng họ theo tuần.
Mỗi tuần mỗi đứa đóng họ đâu đó 7000 VND cho chị Bắc Giang giữ hộ. Sau đó bốc thăm quay vòng mỗi tháng lại có một đứa được “bốc bát họ”, tức là được một món kha khá để chi tiêu hoặc mua sắm gì đó trong tháng. Chả lãi lờ gì, chỉ là bỏ ống xoay vòng nhưng cũng vui khi đến lượt bốc được một khoản kha khá đủ để làm việc gì đó ra tấm ra món. Giải thích thêm là thời những năm 1999,2000 thì khoản tiền 7000 VND tương đương với hai bữa cơm bụi sinh viên khá là tươm tất.Có nghĩa là noi gương Bác mỗi bữa ăn bớt lại nắm gạo cứu đói bỏ vào hũ thì mấy con giời cũng bốc hai bữa cơm bụi một tuần bỏ vào ví một lần để tự cứu thân.
“Bốc họ” được vài lần thì cả bọn thống nhất lại là không bốc cá nhân nữa mà bỏ ống để mua đồng phục cho cả nhóm và mua một kỷ niệm gì đó chung trước khi ra trường. Hôm đập ống cả lũ hào hứng lắm, vì tưởng chỉ vài nghìn mỗi tuần thôi nhưng sau cả năm trời cũng được một món to to. Sau khi họp bàn quyết liệt, cả bọn chốt ra chợ Đồng Xuân mua cho mỗi đứa một cái áo phao Trung Quốc màu trắng sữa giống hệt nhau làm đồng phục nhóm và cũng để có cái diện mùa đông.
Sau đó rồng rắn kéo nhau lên tiệm vàng Nga trên phố Hàng Bạc đặt cho mỗi đứa một cái nhẫn vàng tây mắt cua nửa chỉ đeo làm kỷ niệm và cũng để giữ giá. Thừa chút tiền, sáu đứa lại ra Hàng Khay vào tiệm chụp ảnh thẻ nổi tiếng để chụp ảnh studio lấy ảnh đẹp dán hồ sơ xin việc sau này. Thời đó chưa có các app chỉnh sửa ảnh, nên việc đầu tư ra hẳn studio oánh son, chụp ảnh có đèn flash rọi vào mặt đã là một bước “đầu tư hình ảnh”khá nhanh nhạy. Xong việc cả bọn mới kéo nhau đi ăn bánh tôm Hồ Tây và chụp ảnh kỷ niệm lưu lại thời sinh viên.
Nghĩ lại thấy con gái tài chính dù có mộng mơ đến mấy vẫn cứ tính toán nẩy số và thực tế vô cùng. Hai chị Thanh Hóa , Bắc Giang kia quả là có căn có nghiệp với việc giữ hộ tiền người khác nên sau này đều làm vị trí quan trọng trong ngành ngân hàng. Hóa ra điềm báo đã đến từ vụ giữ bát họ ngày ngồi giảng đường đại học.